A- A A+ | Tăng tương phản Giảm tương phản

Lung linh trong nắng mùa xuân

 

“Thấy nắng Xuân trên môi em mặn nồng

Nắng lung linh trên nụ cười hồng
Đầy bao dung đôi môi mở hé
Đời ta đã có em trong lòng
Những bước đi không còn mênh mông”.

 

 

Ảnh minh họa: Internet

 

Nhắc tới nắng Xuân không chỉ Phạm Duy thích thú chuyển ngữ từ tác phẩm nổi tiếng Solenzara mà còn nhiều tác giả có cảm hứng chọn là “nhân vật” trong ca từ của mình, điển hình như “Nắng có còn Xuân” của Đức Trí: Đêm nay từng đàn chim trắng về/Xa em biết ngày xuân có còn vương trên môi em?


Có thể thấy, khi nhắc tới mùa Xuân, mọi người thường liên tưởng đến sự rạng rỡ của hoa thơm, trái ngọt và trên hết sự sung mãn trong mạch sống của vạn vật, đó chính là năng lượng không thể thiếu-Nắng.


Trải qua mùa Đông dài rét mướt, với hàng cây trơ trụi lá, con người và vạn vật như muốn co mình để tránh sự lạnh lẽo, cô đơn nhưng sang đến mùa Xuân, mọi vật như bừng lên, tiết trời ấm áp, cây cối đâm chồi, nảy lộc, muôn hoa khoe sắc… và trong khoảnh khắc đó, nắng xuân thật đẹp vàng ươm trên từng góc phố, nhuộm vàng và tưới năng lượng cho mọi thứ được sinh động. Nắng như những dải vàng xuống mọi vật, khiến bầu trời thêm xanh và cao hơn, nắng sưởi ấm lòng người để mọi ưu phiền, mọi cô đơn tan biến, thay vào đó là nhựa sống của thanh tân, của ngày mới. Hơn bao giờ hết, không chỉ con người mà Hà Nội lúc này tựa như một bức tranh hội tụ đủ gam màu của tự nhiên và cuộc sống. Cuộc sống, con người và thiên nhiên mà đặc biệt là nắng tạo thành những nét chấm phá sinh động khiến bức tranh mùa Xuân căng tràn nhựa sống. Và tôi tin, dù là khó tính đến đâu nhưng khi có mặt tại đây, trong giây phút này, lữ khách đều không khỏi mê mẩn bởi sắc xuân Hà Nội rực rỡ và ươm sắc.


Tôi không biết mọi người thế nào nhưng với tôi nắng xuân luôn thật tuyệt diệu. Nắng không quá chói để những nếp nhăn hằn lên khuôn mặt xinh xắn của cô gái tuổi xuân thì; không quá bức bối để những giọt mồ hôi phải chảy dài trên má mà nó nhẹ nhàng, miên man trên da, trên tóc làm ta thích thú. Này nhé, một sáng mùa Xuân thức dậy, bước ra khu vườn nhỏ, bạn biết không, bạn sẽ ngỡ ngàng bởi vẻ đẹp của nắng xuân. Những cành non của cây cối rung rinh trong gió nhẹ, được những tia nắng tinh khôi trùm lên, thỉnh thoảng qua những kẽ lá, đôi khi lại xuyên qua những giọt sương trong veo còn vương trên búp non, để rồi tỏa ra những tia sáng lung linh và kỳ diệu, cứ lấp lánh, lấp lánh như hàng ngàn ước mơ của con người đang vươn tới. Nếu bất chợt khi đó là những cánh bướm chao lượn, khẽ khàng đậu trên cánh hoa, hít hà những hương thơm còn vẹn nguyên sự tinh khiết của đất trời, ngay khoảnh khắc đó, ta không ngạc nhiên vì sao nắng lại xuất hiện thật đẹp đến nhường đó trong các ca từ, nhạc họa. Chẳng thế mà trong tác phẩm “Biển hát chiều nay”, tưởng như không liên quan nhưng Hồng Đăng lại chọn nắng là “nhân vật” xuất hiện rất nhiều lần trong ca từ của mình: Chân trời rất xanh, gọi nắng xôn xao/Con thuyền rất vui và gió hát ngọt ngào/Môi cười rất xinh lung linh màu áo/Mây trắng gợn lên những cánh chim hải âu… Có gì sáng nay mà nắng xôn xao/Chân trời vẫn xanh màu nắng rất ngọt ngào/Theo luồng cá bay đan trên biển lớn/Câu hát gợi lên khát khao đại dương…


Dù là nắng tại khu vườn nhỏ, trên biển, hay trườn lên từng bờ tường và bên khủng cửa sổ, thì dù ở đâu, nắng xuân cũng mang theo một năng lượng tích cực và thật đẹp. Chỉ cần chụp một bức ảnh, dù chỉ là không gian yên tĩnh, hay con người xuất hiện ở đó, những ven nắng làm cảnh vật, làm má con người sinh động và bừng sáng hơn. Tôi luôn luôn thích chụp ảnh dưới nắng xuân. Khi chụp ảnh mùa Đông, nếu tiết trời làm bức ảnh như xám xịt theo nền trời, mùa hạ khiến ta phải nheo mắt thì nắng mùa Xuân cho ta sự phấn chấn, gam màu tươi sáng vừa đủ làm cho khuôn hình bừng lên rạng rỡ. 


Tôi vẫn nhớ trong bài “Hương thầm”, lời thơ: Phan Thị Thanh Nhàn, có một khung cửa sổ cuối phố không bao giờ khép, bởi vì ở đó có cô gái mượn hương bưởi để đưa thư cho một tình yêu chưa dám nói. Nếu khung cửa ấy có tia nắng mùa xuân khẽ rọi vào, nó sẽ nâng bước cho ánh mắt, cho tình yêu thêm ấm áp và gần hơn, để rồi người ra trận không chỉ vấn vương về “hương thầm”, về cô gái trong mộng mà còn mãi lưu nhớ một khung cửa trải vàng nắng mùa xuân... Và cũng chính nắng xuân sẽ khiến tôi nghĩ về cái kết có hậu cho một tình yêu đôi lứa…


Ừ nhỉ, nắng mùa xuân quả thực thật đẹp, nó như dòng chảy bất tận tràn trên mầm xanh, cỏ cây và hoa lá, xua tan những lạnh lẽo, cô đơn và nâng vạn vật bừng lên, tràn nhựa sống. Những ước mơ theo đó cũng bay cao và cao mãi. Và tôi yêu nắng mùa xuân!


Hiền Mĩ


Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá
Click để đánh giá bài viết
Phóng sự ảnh
Dự báo thời tiết
Thời tiết Hà Nội
Tỷ giá ngoại tệ